Đã từ lâu mình coi voz là 1 ngôi nhà thứ 2 vậy, ở đây mình được nói chuyện khá thoải mái, mỗi lần buồn là lại vào voz đọc, kiểu j cũng có những cmt của các thím làm mình cười phá lên…cảm ơn các thím rất nhiều.
Hôm nay, mình mạo muội lập 1 cái thớt, vừa là tâm sự, vừa là muốn xin các thím ý kiến cũng vừa là muốn trút bỏ bao nhiêu điều mình kìm nén trong suốt thời gian qua…Đời đúng là bể khổ, rất nhiều người khổ, rất nhiều cái khổ. Mình cũng có nhiều nỗi khổ (tự mình thấy thế nhé, so với thiên hạ mình vẫn sướng hơn khối người…).
Câu chuyện mình sẽ viết là thật sự từ đáy lòng mình, thím nào rảnh thì đọc, thấy hay thì đọc, ko quan tâm cũng chẳng sao, gạch đá mình nhận hết (nhà đang cần gạch…haha). Mình viết là để trải lòng mình ra, thím nào thiện chí thì cho xin ý kiến, dạo này thật sự buồn quá…đúng là dính vào gái gú nó khổ thế.
Xin phép được mở màn bằng 1 bài thơ để các thím hiểu sơ qua về mình: (thơ ko hay đừng chê nhé)…
Ngỡ rằng ta hãy còn xuân
Giật mình mới biết tam tuần đến nơi
Hai sáu năm sống trên đời
Đắng cay gian khổ, cũng thời trải qua.
Cấp một cho đến cấp ba,
Học sinh xuất sắc tính ra chục lần.
Rồi đậu Kinh Tế Quốc Dân,
Mẹ cha hãnh diện, bản thân vui mừng.
Sinh viên cuộc sống dửng dưng,
Học hành chẳng cố, giữa chừng bỏ bê.
Thi đi thi lại ê chề,
Chỉ ham điện tử, chỉ mê chơi bời.
Ra trường bơn trải khắp nơi,
Nay đây mai đó, cuộc đời trớ trêu.
Mẹ cha tuổi đã xế chiều,
Vì con vẫn phải trăm điều đáng lo.
Mong cha mẹ hiểu thấu cho
Lòng con đâu muốn mẹ lo, cha sầu.
Con cũng muốn kiếm nàng dâu,
Nhưng giờ con gái biết đâu mà lường?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét